[Góc chia sẻ] Chuyện tình bóng bàn
hotboyzmovement.com - Chuyện tình yêu giữa cô nàng bác sĩ và bệnh nhân tâm thần. thật khó tưởng tượng đúng không. Nhưng, đó là câu chuyện có thật của tôi. Kỳ thực tập năm ấy, tôi được phân công đến bệnh viện tâm thần X - nơi anh đang điều trị. Cuộc sống của một thực tập sinh trong bệnh viện tâm thần thật đúng như lời đồn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ từ trước, nhưng tôi vẫn vô cùng sốc. Ngày đầu tiên bước chân vào bệnh viện, tôi đã bị một cú lừa ngoạn mục, anh chàng bác sĩ đẹp trai như soái ca làm thơ bên cửa sổ hóa ra lại là một bệnh nhân tâm thần dạng hoang tưởng.
Hãy tưởng tượng vào một buổi sáng trong lành, khi bạn đang đi trên hành lang bệnh viện, một anh chàng mặc áo blue trắng, đầu cài hoa, xông ra trước mắt, cười hềnh hệch và khen bạn “ngon đấy”. Tất nhiên, dù nó làm hỏng cả một ngày đẹp trời của bạn, nhưng bạn vẫn phải dỗ dành anh chàng đó và đưa vào phòng. Hôm sau, bạn sẽ đóng vai làm mẹ bón cho các con (bệnh nhân) ăn, hay làm tòa án xét xử, …. Vô vàn các công việc mà bệnh nhân bày ra. Lương y như từ mẫu, “họ là bệnh nhân, không được tức giận”- câu thần chú của tôi mỗi lần như thế. Nói vậy thôi, nhưng quả thực, hoàn cảnh của mỗi bệnh nhân ở đây đều vô cùng thương cảm. Rồi tôi được phân công hỗ trợ anh. Đôi mắt của anh luôn đượm buồn, cả ngày không nói gì và trên tay thì luôn cầm một trái bóng bàn.
“ Anh thích chơi bóng bàn à” tôi bắt chuyện “ Anh tên gì”…. Suốt một tuần liền tôi tìm mọi cách để tiếp cận anh, nói chuyện với anh nhưng không thành. Anh vẫn im lặng trước mọi câu hỏi của tôi. Cho đến một ngày, bệnh viện sắm thêm một bộ bóng bàn. “ Cái bàn này không đạt tiêu chuẩn” “ Anh biết chơi bóng bàn sao” …….
“ bắt đầu từ việc chọn bóng bàn này, cô nên mua bóng bàn ở một thương hiệu có uy tín, như Đại Việt Sport này, cái bàn kia quá dài so với tiêu chuẩn,… Và từ đó, chúng tôi thân nhau hơn, hay đúng hơn là anh đã có thể mở lòng và nói ra tất cả mọi chuyện. Chúng tôi cùng nhau chơi bóng bàn mỗi ngày. Anh là bệnh nhân mắc chứng rỗi nhiễu hành vi dạng nhẹ, mỗi lần uống rượu sẽ đập phá loạn lên. Vốn dĩ bệnh tình của anh không đến mức phải ở đây, nhưng do gia đình xấu hổ, không muốn mang tiếng vì anh, nên dấu anh ở nơi này. Hóa ra anh là một VĐV bóng bàn. Anh biết rất nhiều thứ, từ chuyện chính trị, kinh tế, hay mấy chuyện phiếm giới giải trí, thậm chí anh còn thông thạo mấy loại ngoại ngữ.
Rồi tôi nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào không hay. Nhưng đạo đức nghề nghiệp chính là không được có tình cảm với thân chủ. Tôi quyết định rời xa anh. Ngày đó anh đã hứa rằng “ khi anh xuất viện, sẽ dẫn tôi đến Đại Việt sport, mua tặng tôi một bộ bàn bóng bàn, chúng tôi sẽ cùng nhau chơi như ngày nào” … 6 tháng trôi qua, ngày tôi chờ đợi cuối cùng cũng đến, anh xuất viện”